Pháp sư Henry vội vàng bước lên trước với thái độ cung kính. Ông ta đã quá tuổi trung niên, mái đầu cũng hói đi nhiều. Thân hình béo múp, mặt bóng loáng dầu, chỉ từ bề ngoài có thể thấy ông ta sớm đã mất đi khí chất hồi còn là pháp sư vất vả học hành.
"Pháp sư Malfuria đã tới rồi." Giọng điệu của ông ta còn thoáng chút nịnh hót tự nhiên, hoàn toàn không để ý tới khoảng cách tuổi tác rất lớn giữa hai bên.
Ông ta biết cậu thiếu niên trước mặt mình không phải nhân vật bình thường gì, mà là pháp sư thiên tài hùng mạnh có thể đứng ngang hàng với những huyết mạch bẩm sinh, chủng tộc cấp cao. Đây là nhân vật lớn đứng đầu trong tương lai, là sự tồn tại lớn mạnh có khả năng tự sáng lập ra một phổ hệ gia tộc. Vì vậy, hạ mình một chút cũng không có gì mất mặt.
Thấy pháp sư Henry tự hạ thấp mình như vậy, hai học đồ nữ yểu điệu bên cạnh ông ta cũng vội vàng cúi đầu, cung kính chào hỏi.