Ngược lại, Lâm Thịnh không ngờ rằng Kim Tuệ lại còn có tính cách như thế.
"Ngay cả việc tôi là ai mà cô cũng quên rồi à?" Cậu cười, bước tới trước cửa sổ duy nhất của nhà giam và nhìn bức tường rào màu trắng ở bên ngoài.
"Cô hãm hại cậu của tôi, vu oan giá họa, bây giờ đúng người đúng tội, chuẩn bị tuyên bố tử hình. Tôi chỉ tới đây thông báo cho cô chuyện này thôi."
Công chúa Kim Tuệ thoáng kinh ngạc, sau đó lại im lặng. Mãi một lúc lâu sau, cô ta mới dường như nghĩ tới điều gì đó và hiểu ra. Có điều, chẳng những cô ta không lộ ra vẻ áy náy, hối hận mà vẻ mặt lại càng trở nên nghiêm nghị hơn.