Khu rừng mỗi lúc một tối hơn. Lâm Thịnh tiến lên bằng tốc độ rất chậm, cậu men theo con đường mòn mà người đi trước đã mở để tiến thẳng tới cây đại thụ - cũng là Vương đô - mà không dừng lại chút nào.
Cậu không bay tiếp mà đáp xuống đi bộ, quan sát tình hình xung quanh.
"Dù sao mục đích của lần này cũng là khảo sát, nếu chạy quá nhanh thì thật sự là không có ý nghĩa."
Lâm Thịnh tiện tay thả một pháo phù du ra, để nó bay tới bên phải khu rừng tra xét tình hình.
A...
A...
Bỗng nhiên, trên đồng cỏ khô héo màu đen tại đường rẽ phía trước có một sinh vật hình người đen gầy, mặc một bộ quần áo rách tả tơi đang ngồi xổm tại đó.
Sinh vật hình người này hình như là nam, nó quay lưng về phía Lâm Thịnh và phát ra những âm thanh kỳ quái. Nó đang cầm một thứ ngắn mà nhọn ở trên tay, liên tục đào bùn đất. Dường như nó nghe được tiếng bước chân của Lâm Thịnh, bèn chầm chậm quay đầu lại, để lộ ra một gương mặt đen kịt, thối rữa và mất một con mắt.