"Karen, nghỉ ngơi thế nào rồi?"
Trong phòng theo dõi đặc biệt của bệnh viện thuộc Tháp Lan Anh, pháp sư Kenhart khẽ đặt một bó hoa tươi màu trắng mà mình đang cầm trên tay lên tủ đầu giường của học trò mình.
"Lâu rồi không đến thăm em, xem ra em sống không tệ nhỉ."
Sắc mặt của pháp sư Karen trở nên kỳ lạ. Anh ta nhìn bó hoa trắng đặt trên tủ đầu giường của mình, trong lòng nảy sinh cảm giác bứt rứt lạ kỳ, nhưng vì người đưa nó là thầy nên anh ta hoàn toàn không dám nói ra miệng.
"Thầy... Em còn chưa có chết, thầy đừng đưa hoa trắng tới có được không? Không đúng, em chưa chết mà thầy đưa hoa gì?!"
"... Ờm, thầy nghe người ở cửa hàng bán hoa nói là mua hoa tặng cho người ta thì tốt nhất là mua màu trắng..." Gương mặt pháp sư Kenhart thoáng có nét ngạc nhiên nhưng ngay sau đó lập tức bình tĩnh lại: "Đừng để tâm, lần sau thầy đổi màu khác cho em."
"..." Pháp sư Karen cạn lời nhìn thầy mình.