Winser run lẩy bẩy, nhìn mấy hộ vệ nằm trên đất cùng với ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Thịnh ngay trước mặt mình. Cậu ta giống như con chuột bị một thợ săn lão luyện lẳng lặng áp sát, ngay cả cử động cũng không dám.
"Ngay cả ý chí phản kháng cũng không có sao?" Vốn dĩ Lâm Thịnh còn thấy thằng nhóc này có chút tiềm lực, nói không chừng có thể có một chút phản kháng, cho cậu thêm một chút hứng thú.
Cậu thích nhất kiểu trẻ con mà dù có đánh như thế nào thì cũng vẫn có thể đứng lên phản kháng, bởi vì loại trẻ con này có chơi đùa thể nào cũng không chán. Chỉ cần không chết thì nhất định có thể chơi đùa một thời gian dài. Nhưng bây giờ xem ra, thằng nhóc này còn quá yếu.
Cậu thất vọng, tiện tay vứt Winser qua một bên rồi quay đầu lại nhìn đám thiếu niên Karin, Charille và Northans.
Cả đám trẻ con bị ánh mắt của cậu dọa đến mức toàn thân run rẩy. Rõ ràng chỉ là nhìn lướt qua một cách bình thường nhưng bọn họ lại cảm giác như bị khí lạnh thổi tới, khắp người lạnh lẽo.