"Ta kiên định quyết tâm, ta dẹp mọi rào cản. Ý chí chiến đấu trong lòng ta, nơi mà ta hướng về là vô địch!"
Lâm Thịnh tạm dừng, cảm thấy trong cơ thể giống như có thứ gì đó đang nóng lên.
"Lòng ta chính là mắt của ta, mắt của ta có thể nhìn thấy ánh sáng, ánh sáng của ta có thể chiếu rọi sinh linh! Lòng ta là sinh linh, lòng ta là thánh minh. Khi ta không còn sợ hãi, ánh sáng, có thể soi rọi tất cả."
Roẹt...
Đột nhiên một tia sáng rực rỡ lóe lên trước mắt cậu.
Điều kỳ lạ chính là, tia sáng đó không chiếu sáng mặt đất xung quanh, mà giống như nó chỉ xuất hiện trong mắt Lâm Thịnh. Ánh sáng chuyển động lên xuống, sau đó chậm rãi mờ dần rồi biến mất.
Mặc dù ánh sáng đã biến mất, nhưng Lâm Thịnh vẫn cảm nhận được sự ấm áp chậm rãi lan tỏa trong cơ thể. Mà ở sâu bên trong tòa thành, cũng có một chút ấm áp đang giao thoa với nó.
"Đây là lời dẫn sao?" Đến lúc này, nếu Lâm Thịnh còn không hiểu thì thật uổng phí bao nhiêu năm cậu sống trên đời.