Gió không ngừng thổi làm lá cây cọ vào nhau phát ra những tiếng xào xạc. Lâm Thịnh nằm ngửa trên mặt cỏ xanh biếc, chậm rãi mở mắt ra. Bốn phía không ngừng truyền đến tiếng rào rào của cành lá.
"Không có sự sống..."
Lâm Thịnh ngồi dậy, mặt không cảm xúc. Khắp bốn phía xung quanh chỉ có tiếng cây cỏ cọ vào nhau, chẳng có lấy một tiếng côn trùng. Không có tiếng chim, không có tiếng côn trùng, cũng không có động vật hoang dã.
Lâm Thịnh kiểm tra trên người mình. Cậu đang mặc quần áo thể thao màu đen đã chuẩn bị trước khi ngủ, trên chân là giày thể thao. Trên mặt đất bên cạnh có cắm trường kiếm mà cậu vẫn hay dùng. Lâm Thịnh đứng dậy, rút thanh kiếm ra.
Cấu tạo và tính chất của đất ở đây rất mềm, cảm giác khi rút kiếm rất nhẹ. Cậu cầm kiếm, giơ ra trước mặt nhìn. Trên trường kiếm chi chít những vết răng cưa và lỗ thủng, mũi kiếm không biết đã gãy từ khi nào, ngay cả chuôi kiếm cũng hơi méo mó.
Vút.