Lâm Thịnh thong thả bước vào phòng, không ngờ lại trông thấy một loạt camera đang giám sát trực tiếp ở bên trong, và mọi ống kính đều đang chĩa vào một chiếc ghế màu xanh lam.
Trước cái ghế có một màn hình điện tử rất lớn, trên đó hiển thị một cái bàn màu trắng, hai bên bàn chật kín bóng người hư ảo màu xanh lam trông như đang họp hội nghị trực tuyến từ xa.
Ngồi ở đầu bàn là một ông lão cao lớn, toàn thân được bao quanh bởi một quầng sáng trắng. Ông ta mặc một bộ quần áo màu xám trắng khá thoải mái, nghiêm túc nhìn thẳng về phía Lâm Thịnh.
"Kẻ xâm lược, chắc cậu đã rõ kết cục của việc phạm tội ở Kesla."
"Kết cục?" Lâm Thịnh bình thản nhìn đám người trên màn hình: "Các ông chỉ là những con người yếu đuối bé nhỏ, có thể làm được gì?"
"Rốt cuộc cậu là ai?" Ông ta hỏi: "Cậu đang tìm kiếm thứ gì? Cậu có mục đích gì? Nếu cậu nói ra, có lẽ chúng ta còn có khả năng hợp tác."
"Hợp tác? Xin lỗi, tôi không có hứng thú." Ánh mắt Lâm Thịnh rất hờ hững.