Hồng Thụy và Salu cùng cảnh giác xoay người, chắn trước mặt Ducent đang bị thương nặng.
"Cô là ai?!"
Hồng Thụy rút con dao nhỏ màu đen ra, cơ bắp cả người căng cứng, hai mắt dán chặt vào người kia. Cô có thể cảm nhận được sự ác ý và hung tàn khó có thể hình dung từ bóng người đó.Dù chỉ nhìn thẳng vào đối phương ở đây thôi nhưng cô lại cảm giác như mình đang đối mặt với một con trăn khổng lồ và khủng bố. Loại cảm giác vô cùng sâu sắc rằng có thể bị đối phương cắn nuốt bất cứ lúc nào khiến cả hai cô gái dựng cả tóc gáy.
Bóng người mơ hồ kia hoàn toàn không để ý tới hai người họ mà chỉ lẳng lặng nhìn Ducent.
"Muốn tôi giúp một tay không?"
Ducent miễn cưỡng ngồi dậy, kéo Hồng Thụy và Salu đang chắn ở trước mặt mình ra.
"Không cần chị phải lo, sư tỷ..."
"Xem bộ dạng của cậu kìa." Bóng người mơ hồ đó chế giễu: "Thảm hại, nhỏ bé, yếu ớt..."
"Chẳng qua tôi chỉ nhìn thấu rất nhiều thứ thôi." Ducent miễn cưỡng chốngngười đứng dậy.