"Ha ha." Saru cất tiếng cười gằn, sự lạnh lùng ngày một hiện lên rõ nét trên gương mặt, không hề giấu giếm.
Tay chân Madiel đã bắt đầu luống cuống, cậu thực sự không muốn nhìn anh em mình đưa nhau vào tình cảnh bế tắc như thế. Russell ngẩng lên, khẽ lắc đầu với Lâm Thịnh.
"Thầy Lâm... Xin lỗi..." Cuối cùng cậu cũng phải đưa ra quyết định, trên gương mặt đượm vẻ đấu tranh là sự bất đắc dĩ tột cùng.
Soạt!
Saru đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh lẽo lướt nhìn tất cả.
"Thầy Lâm, thầy còn ngồi đó làm gì nữa? Bọn họ nếu đã không muốn cùng làm thì sau này chúng ta cứ đường ai nấy đi thôi. Chẳng cần phải nhiều lời làm gì!"
Lâm Thịnh vẫn rất bình tĩnh, trên mặt không mảy may lộ ra biểu cảm gì.
"Ngồi xuống đi Saru, mọi người cùng ăn một bữa cơm rồi đi cũng không muộn. Cho dù bọn họ không ủng hộ chúng ta, nhưng dù sao cũng từng là đồng nghiệp. Quan hệ giữa chúng ta không cần thiết phải đi đến bước này."