Cả đám lưu manh nhìn Vera đi đến trước mặt mình. Bọn họ vừa thấy khó hiểu vừa thấy hơi khiếp sợ vì gương mặt xinh đẹp của cô.
Ngay cả trong Bent cũng không có mấy người sở hữu gương mặt đẹp đến thế.
Bọn họ thoáng chần chờ, lo lắng vì không biết có phải mình đã đụng phải Bent "có số má" hay không.
Thân là đại ca, Brun Simier thấy nếu như mình yếu lòng thì e là sau này sẽ không nói nổi những tên lưu manh khác được. Thế nên gã ưỡn ngực, tiến bừa về phía trước hai bước.
"Tao..." Không biết vì sao, rõ ràng gã vốn định nói vài câu hung dữ, nhưng khi đối mặt với ánh mắt chăm chú của cô gái trẻ trước mặt thì gã lại không thể hé miệng được. Đó còn chưa phải là điểm quan trọng nhất.
Rõ ràng ban nãy máu điên của gã đang sôi lên và sắp sửa bùng nổ ra đến nơi, nhưng khi đứng trong tiệm sách, thoáng chốc cơn tức giận đã biến mất tăm, cứ như thể bị gió thổi bay rồi vậy.