Trông thấy khe hở này, trong lòng Lâm Thịnh thoáng qua một suy nghĩ. Cậu tức tốc bắn một sợi xúc tu linh hồn ra, xuyên vào trong đó nhanh như chớp. Sau đó cậu làm như thằn lằn tự cắt đứt đuôi, ngắt sợi linh hồn kia và để nó tiến vào thế giới khác thông qua khe hở, coi như đánh dấu tọa độ.
"Được rồi, chúng ta đến nơi rồi, đi vào trước đã." Maffei tới bên khe hở. Cô ta quay đầu lại, đang định bảo Lâm Thịnh đi vào trước thì bỗng nhiên, cách đó không xa hiện lên tầng tầng lớp lớp bóng người màu trắng.
Bọn họ đều mặc quần áo của cư dân thành phố, phong cách toàn thể tương tự với cư dân bình thường ở châu Âu thời Trung cổ.Gương mặt bọn họ không có biểu cảm gì, ánh mắt đờ đẫn vô hồn, nhanh chóng xông về phía nhóm ba người bọn họ.
"Nguy hiểm! Đi mau!" Mặt Maffei lập tức biến sắc, cô ta gào to kéo Anwei chạy như điên về phía khe hở. Trong lúc vội vã, cô ta còn không quên quay đầu nhìn về phía Lâm Thịnh.
"Đi mau!!"