Sau khi đọc xong tài liệu, Triệu Hồng Cảnh đứng dậy, lặng lẽ đi lại trong phòng làm việc.
"Cậu đang do dự?" Giọng nói của Lâm Thịnh lại vang lên bên tai cậu ta một lần nữa.
"Thầy, chỉ là em đang không biết bắt đầu từ đâu." Triệu Hồng Cảnh trả lời trong lòng.
"Không cần để ý, chỉ cần cậu dùng tốc độ nhanh nhất để mở rộng nhóm anh chị em của mình. Dần dà, cuối cùng bọn họ cũng sẽ đứng ngồi không yên thôi." Lâm Thịnh mỉm cười nói.
"Em biết, chỉ là... Em hơi lo cho cha mẹ..."
"Chuyện này đơn giản. Nếu Lạc Già đang giở trò quỷ, cậu cứ phái người bảo bọn họ đưa một sứ giả tới tiến hành đàm phán là được. Hoặc là quang minh chính đại phái sứ giả đi đàm phán với bọn họ." Lâm Thịnh thờ ơ nói.
"Em hiểu rồi, thầy." Trong lòng Triệu Hồng Cảnh đã có quyết định. Cậu ta nói: "Em chỉ lo cha mẹ mình sẽ bị họ mang ra làm con tin."