Bíp. Câu nói đang dang dở đột nhiên im bặt.
Lần này Triệu Hồng Cảnh không hề bấm nút tắt mà là do tín hiệu đột nhiên bị mất kết nối. Cậu ta đặt điện thoại xuống, đưa tay lên vò tóc.
Két.
Đột nhiên cánh cửa phòng học nhẹ nhàng mở ra.
Một nam sinh có gương mặt sáng sủa với đôi đồng tử phiếm xanh đang đứng ở cửa, mỉm cười nhìn về phía cậu.
"Triệu Hồng Cảnh, cậu có thể ra ngoài được không? Bên ngoài có người tìm cậu đấy."
Triệu Hồng Cảnh nhíu mày, nhưng vẫn đứng lên rồi đi ra ngoài.
"Ở bên kia." Nam sinh chỉ một góc ở cách đó không xa, đúng là chỗ đó đang có người đứng chờ.
Triệu Hồng Cảnh hơi nghi hoặc một chút, chậm rãi đi đến. Hai người từ từ đi tới chỗ góc chết mà người xung quanh không thể nào nhìn đến được.
Ngay khi Triệu Hồng Cảnh đi vào góc chết đó, có hai người đứng xung quanh đồng thời vây lại, chặn đường lui của cậu.
"Triệu Hồng Cảnh? Rất hân hạnh được gặp cậu." Người đứng chờ vươn tay ra với vẻ mặt thân thiện.