Lâm Thịnh về đến nhà, ăn quáng quàng bữa tối rồi kiếm cớ đi nghỉ ngơi sớm, lập tức rửa mặt rồi vào phòng ngủ. Giấc mơ đêm qua xảy ra điều bất thường nên cậu khá mong chờ giấc mơ đêm nay.
Thay quần áo và giày thể thao xong, Lâm Thịnh nằm nghiêng trên giường, thả lỏng tinh thần, bắt đầu nhẩm đọc sách giáo khoa chính trị trong đầu. Khoảng hơn mười phút sau, cậu dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Nhắm mắt lại, cậu có thể cảm thấy ý thức của mình dần mơ hồ, chìm dần rồi cứ mãi chìm sâu vào trong bóng tối vô tận không nhìn thấy đáy...
Lạch cạch.
Cái hộp trong ngực rớt xuống đất.
Lâm Thịnh đứng bật dậy, nắm chặt thanh kiếm đen, liếc nhìn xung quanh. Cậu đang ngồi ở mép giường ngủ trong phòng mình, thứ rớt xuống đất kế bên chân cậu là cái hộp kim loại mà cậu lấy được và vẫn luôn ôm chặt trong tay.
Ngoài cửa sổ phòng ngủ vẫn là một màu đỏ sậm đang di chuyển như cũ. Không nhìn thấy bất kỳ vật gì. Không khí chuyển động một cách yên ả, kỳ dị và trật tự.