Gió ở sân bay không ngừng thổi bay mái tóc dài màu xanh biếc của Valta.
Cô ta nhẹ nhàng vươn tay vén sợi tóc đang che mắt, đôi chân thon dài mang giày cao gót bước về phía đám người đang đón tiếp mình.
"Thật vui khi có thể gặp được em ở đây lần nữa, cũng ba năm rồi chúng ta không gặp nhau. Chỉ mới chớp mắt mà đã qua ngần ấy năm rồi, hơn nữa em còn đạt được hạng cao đến thế, đúng là không thể lường trước được."
Người đón tiếp cô là người phụ trách quan trọng nhất của tổ chức trong nước Anh Hoàn - Asenan Bien.
Đó là một ông lão tóc bạc có khí chất hơn người và luôn tỏ vẻ nghiêm túc.
Valta cười cười, nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy tay ông ta.
"Dù cho hiện tại em có đạt được hạng gì đi nữa, thầy vẫn mãi là thầy của em."
Gương mặt nghiêm túc và cứng nhắc của ông lão trở nên dịu dàng hơn.