Lâm Thịnh quan sát kỹ lưỡng, bỗng chợt chầm chậm di chuyển mắt thần đến chiếc áo choàng trên người mình.
Trên áo choàng, muôn nghìn hạt cát quái vật thủy triều đen đều phát sáng.
Chiếc áo choàng vốn có màu trắng, trong phút chốc dường như được nạm lên rất nhiều đá quý và thủy tinh màu đen. Chúng đang tỏa ra ánh sáng huỳnh quang không màu dưới cái nhìn chằm chằm của mắt thần.
Lâm Thịnh nhẹ nhàng đưa tay ra, chụp vào trong khoảng không.
Ngay sau đó, một sợi tơ bảy màu bị cậu túm lấy, bứt đứt và dời đến chỗ bên trên rất nhiều viên thủy tinh bảo vệ bị phong ấn trên áo choàng.
Ngay trong khoảnh khắc bứt đứt sợi tơ, rõ ràng Lâm Thịnh đã cảm nhận được bản thân mình suy yếu đi một chút. Nhưng khi sợi chỉ màu vừa nối liền với hạt cát thủy tinh màu đen thì cảm giác suy yếu đó đã nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cảm giác no căng kỳ lạ.