Ánh mặt trời chiếu xuống, hơi nóng hừng hực phủ lên đống phế tích đổ nát màu vàng đất.
Nơi này là một dải hoang mạc cách thành phố Uman hơn tám mươi cây số. Không một ai biết, một trong những bộ chỉ huy tối cao của nhà họ Bùi thực ra nằm ở trung tâm của vùng hoang mạc này.
Tường cao xung quanh di tích màu vàng đất tạo thành hình bán cầu khổng lồ, vây kín một nửa khu vực vào bên trong.
Trong khu vực bị vây kín có một cây cổ thụ to lớn với bộ rễ trồi lên trên mặt đất. Một lượng lớn rễ cây chạy dọc theo một cái thang đá, kéo dài xuống, trườn khắp toàn bộ cầu thang.
Lúc này là chạng vạng tối, mặc dù ánh mặt trời đã khuất về Tây nhưng nhiệt độ nơi đây vẫn vô cùng nóng bức.
Một đám trưởng lão cấp cao của nhà họ Bùi đều cầm cây gậy của mình trong tay, lẳng lặng đứng trên mảnh đất trống sát bên cây cổ thụ. Tổng cộng có mười hai vị trưởng lão, lúc này ít nhất đã có mặt chín vị.