"Có điều, hình như Nurgerna do mình triệu hồi ra có hơi khác... Tính cách không giống như là dạng thuần khiết và chân thành."
Chẳng qua, Lâm Thịnh vừa nghĩ đến việc mình vốn chiếm phần lớn bản chất linh hồn của cô bé thì trong lòng lập tức hiểu rõ.
Cậu bỏ qua ý nghĩ trong đầu và quay lại chỗ ở của mình. Sau khi được ăn no, hình như tâm trạng của Nurgena đã thoải mái hơn rất nhiều.
Hai người ngồi đối diện với nhau trên bàn lớn.
"Bây giờ được chưa?"
"Ừ... Em biết anh muốn hỏi cái gì." Nurgena cười cười: "Trong ký ức linh hồn của em, Thần Di Ảnh đúng là cha của em, chẳng qua ông ấy đã mất từ rất lâu rồi..."
"Vậy sao em lại đến chỗ chiếc phi thuyền kia? Bỏ đi, vấn đề này không quan trọng. Anh hỏi thẳng đây, trong ký ức của em có biện pháp chống lại với thủy triều đen không?" Lâm Thịnh trực tiếp truyền tin bằng linh hồn.