Trong lối đi không có chút động tĩnh nào. Lâm Thịnh không quan tâm, cậu bắt đầu tự đếm ngược.
Mười.
Chín.
Tám.
Bảy...
Cậu còn chưa đếm tới năm thì từ trong gương, một thứ phủ đầy sợi tơ và gai nhọn màu đen đã chậm rãi chui ra. Cái thứ trông như quả cầu lông đó chậm rãi kéo dài ra theo hai hướng trên dưới và mảnh lại. Không bao lâu sau chúng đã chạm đỉnh, vặn vẹo và hiện ra một gương mặt người già nua.
"Cậu không phải là Nurgena của tôi..." Đôi mắt của ông lão dán chặt vào người Lâm Thịnh.
"Còn biết nói chuyện cơ à?" Lâm Thịnh kinh ngạc nói, tay nhấn một cái.
Hồn lực hỗn tạp đột nhiên tuôn ra từ đầu ngón tay, thoáng chốc đã bọc lấy gương mặt ông lão trước mặt cậu. Nhưng thật khiến cậu thất vọng, hình như gương mặt ông lão này chỉ giống như một lời nhắn được để lại mà thôi. Mà câu nói kia hình như cũng không phải dành cho Lâm Thịnh.