Không bao lâu sau, cuối cùng Lâm Thịnh cũng đã đến thành phòng vệ số một trước lúc xế chiều.
Cậu vừa mới bay đến nơi là từ xa đã cảm nhận được một thành phố phồn vinh và tràn trề sức sống đang chậm rãi vận chuyển như một bộ máy vừa to lớn vừa phức tạp rồi.
Lâm Thịnh không hề đến gần mà chỉ ở trong sương mù đen quan sát toàn bộ thành phòng vệ số một từ đằng xa.
Hình như ở đây khá an toàn, không gặp phải sự tấn công của Yên Thần. Nước đen chỉ để lại dấu vết màu xám đen trên bức tường thành cao chót vót mà thôi.
"Cũng may... Chắc là do nơi này may mắn nên Yên Thần không để mắt đến." Lâm Thịnh cảm thấy khá hài lòng.
Vì cậu có biện pháp để có thể hoạt động tự do trong thủy triều đen nên tâm trạng cũng hoạt bát hơn.
"Dù sao sắp tới mình cũng rảnh, đi đến chỗ Đại Tinh Trì tính sổ nào."