Rắc.
Lâm Thịnh nhẹ nhàng xoay tay van cực lớn trên cửa. Cánh cửa kim loại lập tức mở ra chầm chậm về phía ngoài, để lộ một lối đi bằng kim loại màu xám đen.
Trên vách tường của lối đi này cũng có những đường mạch rõ ràng màu xám trông như mạch máu.
Lâm Thịnh bước ra ngoài và quan sát xung quanh.
Hai bên đều là những lối đi bằng kim loại vừa thẳng vừa chật, cuối lối đi trái phải mỗi bên cũng có ngã ba để rẽ sang một hướng khác. Đó là một con đường thông đến mọi hướng.
"Hình như nơi này nằm trong một căn cứ hoặc là một phi thuyền thì phải?" Lâm Thịnh thử thả cảm giác của mình ra để thăm dò một phạm vi nhất định xung quanh nơi cậu đang đứng.
Với thực lực hiện tại của cậu, trong tình trạng không gặp bất cứ trở ngại gì, nếu cậu thả cảm giác của mình ra thì có thể nắm bắt được mọi tiếng động, kể cả tiếng động nhỏ nhất trong phạm vi năm mươi mét.