Sau khi hai vợ chồng Lâm Chu Niên rời đi, trong phòng ngủ trên tầng hai, Lâm Hiểu lẳng lặng ngồi trước bàn trang điểm. Cô cầm cây bút kẻ lông mày trong tay nhưng không hề nhúc nhích mà chỉ bình thản nhìn chính mình trong gương.
"Chẳng phải cô luôn lo lắng em trai mình gặp phải nguy hiểm khi đi du học ở nước ngoài sao? Kẻ không có sức mạnh chỉ có thể gánh chịu hết mọi thứ một cách bị động như thế. Đây chính là nỗi khổ của cô."
Một giọng nữ buông ra những lời cám dỗ, nhẹ nhàng truyền vào tai Lâm Hiểu.
"Cũng không phải là cô chưa từng nhìn thấy học sinh đột nhiên bị quái vật tấn công trong trường học. Tính mạng của bọn họ y như một đóa hoa trong vườn, chỉ cần bẻ nhẹ một cái thôi là sẽ tàn đời. Bọn họ yếu đuối đến nhường nào! Cha mẹ, em trai, bạn bè, thầy cô và bạn học của cô, tất cả mọi người đều yếu ớt như thế đấy."