"Tiêu hao Thần tính thần tốc..." Lâm Thịnh không chắc liệu nó có nói thật hay không. Nhưng mà khó khăn lắm mới lấy được Thần tính, nếu cứ tiêu hao hết sạch như thế thì thật đáng tiếc.
"Vậy thôi ta cứ quay về tự hấp thu hồn lực thì hơn." Cậu kiên quyết từ chối, rồi quay người toan trở về.
"Khoan đã! Khoan đã!" Bóng người màu đỏ vàng cuống lên: "Nếu tự hấp thu hồn lực mà không có Thần tính thần tốc, cho dù ngươi có hấp thu ào ào không dứt thì cũng cần ít nhất là hơn một trăm năm. Không tăng tốc thì ngươi chỉ có thể nhẫn nại và từ từ chờ đợi. Thế thì ngay cả ta cũng không còn cách nào để giúp ngươi cả!"
"Không sao, ta sẽ tự nghĩ cách. Chẳng phải chỉ là trăm năm thôi sao? Qua nhanh thôi mà." Lâm Thịnh nói với vẻ 'bình chân như vại' rồi quay người, lại định rời đi.
"Khoan! Khoan, khoan, khoan! Chờ một chút!!!" Bóng người màu đỏ vàng lại gọi to lên.