Sau khi lấy được phương pháp Kính Luyện Hồn, Lâm Thịnh không quan tâm đến hình người màu đỏ vàng kia nữa, mà chỉ cẩn thận nghiên cứu trình tự của phương pháp một cách chi tiết. Chỉ trong chốc lát, cậu đã hiểu được nguyên lý của nó, ghi nhớ từng bước cụ thể, sau đó bắt đầu chậm rãi chìm đắm sâu vào linh hồn mình.
Những cánh hoa màu đen tung bay trên hồ nước đen thẫm. Lâm Thịnh lẳng lặng đứng cạnh bờ hồ, chăm chú nhìn mọi thứ xung quanh.
"Nơi này chính là chỗ được Kính Luyện Hồn nhắc đến - Hồ Ngự, nơi sâu nhất của linh hồn đấy sao?"
Lâm Thịnh nhíu mày, cậu nhớ rõ lần trước đến đây, cậu còn thấy bộ giáp trắng thuần khiết uy nghiêm kia. Vậy mà lần này lại lặng im như thế.
"Lần trước mình dựa vào âm thanh nên mới vào trong hồ nước và tìm thấy bộ giáp kia. Nếu vậy, lần này thì sao?"
Cậu chậm rãi nhấc chân, bước về phía mặt hồ. Mặt nước hồ tựa như tấm kính, nhưng khi cậu đặt chân lên thì lại như mặt đất bằng phẳng, vừa kiên cố vừa lạnh lẽo.