Tách... Tách... Tách...
Trước cửa hàng bánh mì, một người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân sọc đen trắng đang im lặng đứng nhìn cửa kính trước quầy hàng. Hình như ông ta đang soi bóng của mình trên cửa kính đó. Bề ngoài của ông ta vô cùng bình thường, nhưng "bình thường" mà ở chỗ này thì chính là khác thường.
Ngay cả Lâm Thịnh còn phải tiêu hao không biết bao nhiêu Thánh lực mọi lúc mới có thể đứng vững ở đây, huống chi là một người thường không hề có chút biểu hiện nào của một kẻ siêu phàm.
Lâm Thịnh chậm rãi đi về phía ông ta.
Từ góc độ này, cậu có thể nhìn thấy mái tóc vàng thưa thớt trên đầu ông ta. Hình như ông ta bị hói đầu, sau gáy là những tảng thịt mỡ dồn thành từng lớp chồng lên nhau. Thậm chí Lâm Thịnh còn thấy mồ hôi hột chậm rãi rịn ra từ trên cổ người này qua lớp áo bệnh nhân.