Rời khỏi Thánh Điện, Lâm Thịnh đến thẳng biên giới Tree Minton. Sương mù đen ở nơi này mỏng hơn Hengruika rất nhiều.
Sắc trời u ám.
Trong một khu rừng hoang gần ven biển Tree Minton.
Lâm Thịnh, Thiên Công Hà và Vua Bóng Đêm cùng đến vùng đất bị sương mù đen ăn mòn rồi trở nên hoang phế này.
Nơi họ đứng từng là một trường học. Trường được xây thành dãy hình vuông, giữa là bãi tập, sát bên có một sân bóng rổ cỡ nhỏ. Bốn phía là các dãy phòng học, phía trên mỗi ô cửa sổ đều có vết nước hoen màu đỏ gỉ sắt, từ xa trông như những tròng mắt tối om đang chảy ra huyết lệ. Nền đất pha tạp màu đen xám, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy vài vệt trắng tựa như vôi bột vẩy khắp nơi.
"Mật độ sương mù đen ở nơi này chắc là ít nhất trong mấy khu gần đây." Vua Bóng Đêm thản nhiên nói.
"Nồng độ sương mù đen ở nơi này so với lúc anh bị ăn mòn thì thế nào?" Lâm Thịnh hỏi.