Adolf vốn đang bị thương nặng, lại còn bị bỏ đói rất lâu, mấy ngày nay ngay cả một ngụm nước cậu ta cũng không được uống. Bây giờ cậu ta chẳng khác nào một cây đèn cạn dầu.
Cậu ta không biết tại sao vào lúc cuối cùng, năng lực đều đã tụ hội lại, thế nhưng cái gọi là "anh linh Thiên Mệnh" lại vẫn không xuất hiện. Nhưng mà cho dù thế nào thì đây cũng là lựa chọn của bản thân cậu ta, cậu ta không hối hận.
"Ha ha..." Cậu ta miễn cưỡng rặn ra một nụ cười, căn bản là không muốn trả lời.
"Khí phách đấy." Farudo tán thưởng rồi thở dài, nói: "Nhưng mà rất đáng tiếc. Kẻ nào càng kiên cường thì thật ra càng mau chết."
"Vậy ngươi cứ... giết ta đi." Adolf bình tĩnh nói.
Cậu ta chính vì không muốn liên lụy đến bất kỳ người nào nên mới trốn đi một mình.