Hang động tà linh thứ năm.
Trên mặt biển rộng màu nâu mênh mông vô bờ, Lâm Thịnh lẳng lặng đứng yên không nhúc nhích trên một phiến đá do cậu tự tạo thành, trôi lơ lửng ngoài khơi.
"Đây là hang động tà linh thứ năm?" Cậu không chờ thuộc hạ của mình dẫn quân đến đây điều tra trước mà tự mình đi vào luôn.
Có điều là cậu không ngờ rằng nơi đây lại là biển cả.
"Tại sao nước biển ở đây lại có màu nâu?" Lâm Thịnh nhíu mày nhìn mặt biển gập ghềnh dưới chân.
Rõ ràng nước rất trong, nhưng mà nhìn tổng thể thì nó lại thành màu nâu.
Cậu hít một hơi thật sâu, trong mũi ngửi được mùi biển nhàn nhạt và một mùi hương quái dị khác. Mùi hương đó rất nhẹ, chỉ thoang thoảng, hơn nữa còn bay từ nơi khác đến.
Lâm Thịnh suy nghĩ một lát rồi giơ tay lên, nhẹ nhàng quơ xuống.
Phiến đá có đường kính hơn một mét dưới chân cậu lập tức vặn vẹo, mép đá bắt đầu uốn cong lên tạo thành hình một chiếc thuyền quái lạ.