Mười phút sau.
Trong phòng riêng của quán trà.
Lâm Thịnh và ba người nhóm Tạ Kiều Nguyệt ngồi đối diện nhau.
"Nói đi, cô có tin tức quan trọng gì? Nếu như cô gạt tôi thì cô tự biết hậu quả rồi đó."
Hengruika chính là địa bàn của Lâm Thịnh. Ngay cả Liệt Đẳng Sử dám lừa gạt cậu tại đây cũng đừng nghĩ có thể sống sót rời đi. Huống chi là một Tạ Kiều Nguyệt.
Tạ Kiều Nguyệt sợ sệt như một con gà con. Cô rụt rè ngồi trên ghế, thậm chí còn không dám ngẩng đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Cô có thể lợi dụng thủ đoạn và lời ngon tiếng ngọt để đọ sức với con quái vật đang đuổi giết mình. Nhưng tại thời khắc này, khi đối mặt với hội chủ cũ của Thiết Quyền là Lâm Thịnh, những thủ tiểu xảo mà cô am hiểu đều trở thành gánh nặng và hoàn toàn vô dụng.
Tuy hai cô gái còn lại không biết tại sao Tạ Kiều Nguyệt lại sợ Lâm Thịnh đến thế, nhưng khi cả hai thấy dáng vẻ hiện tại của cô thì cũng bị bầu không khí căng thẳng này lây lan, không ai đám cử động.