Phập!
Thanh kiếm của Lâm Thịnh đâm ngập vào bên trong cơ thể của một con tà linh rồi xoay nhẹ một cái. Tà linh gào lên, hóa thành cát bụi, sau đó ngưng tụ thành một viên ngọc tà linh và rơi xuống đất.
Lâm Thịnh nhặt viên ngọc tà linh lên rồi ngồi luôn xuống đất.
Cậu đang ở giữa một vùng với những ngọn đồi trải dài không dứt, khắp nơi ở xung quanh đều có ngọc tà linh nằm rải rác. Vốn dĩ nơi này còn có một bộ tộc tà linh không nhỏ. Trước kia, Lâm Thịnh vẫn luôn cho rằng tà linh đều là cá thể độc lập. Nhưng ở đây, cậu mới thật sự thấy được, thật ra tà linh cũng có dòng họ.
"Đi ra đi." Lâm Thịnh nhắm mắt ngồi dưới đất, đột nhiên hừ lạnh rồi lên tiếng bằng ngôn ngữ Tà Linh.
Xung quanh tĩnh lặng không hề có tiếng động, chỉ có một chiến sĩ cao lớn với toàn thân đỏ sậm mặc áo giáp có hoa văn hình tia chớp đang chậm rãi bước từng bước một đi tới ngọn đồi.
"Degar Ma Thủ xin bái kiến đại nhân."