"Được." Thiên Công Hà gật đầu đồng ý. Cô rảo bước về phía trước. Lâm Thịnh theo sát ở phía sau, hai người nhanh chóng đi vào trong làn sương mù, biến mất trong chớp mắt.
Ngay khi hai người vừa biến mất trong làn sương thì sau lưng có hai người đàn ông, một cao một thấp, đứng ở đúng vị trí mà lúc nãy Lâm Thịnh đứng.
Một người là ông lão lớn tuổi, có dáng người lọm khọm. Người còn lại nhìn có vẻ ngoan ngoãn nghe lời, đeo kính cận giống như giáo sư đại học.
"Không ngờ lại đến đây…" Ông lão nhìn màn sương mờ mịt phía trước, vẻ mặt khá xúc động, trong giọng nói có hơi sợ sệt kiêng kỵ.
"Sao vậy thầy?" Cậu thanh niên hỏi nhỏ.