A!!
Tiếng gào thét của các hành khách vang lên khắp nơi. Cả đám đông hoảng sợ đua nhau chạy trốn đến nơi an toàn. Có người lén lút chạy đến chỗ có vật chắn rồi liếc trộm về bên này, cũng có người không ừ hử lấy một tiếng, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Không phải ai cũng có lòng hiếu kỳ quá lớn, hiếu kỳ tới mức bỏ qua sự an toàn của chính mình thì càng không. Các nhân viên an ninh ở sân bay phía xa đã rút súng ra, nhanh chóng lao về phía bên này.
Kình Vĩ vừa thấy chàng trai mặc giáp trắng trước mắt là biết ngay, mình chạy trời không khỏi nắng. Nếu là trước đây, khi chưa thấy cảnh tượng đối phương chém giết Lam Yêu Vĩ thì có lẽ cô ta vẫn định vùng vẫy đối chọi, nhưng bây giờ... Cô ta giơ hai tay lên.
"Bọn tôi đầu hàng."
Lâm Thịnh đang muốn bóp nát xương cổ hai người trong tay, bỗng nhiên nghe câu này thì hơi ngẩn ra. Cậu từng gặp người sợ chết, nhưng chưa gặp ai sợ chết như vậy. Cậu còn chưa ra tay mà đối phương đã nhận thua rồi.