Trên bầu trời màu xanh lam ấy, Lâm Thịnh giống như một quả bong bóng thực sự, dần dần bay xuống theo cơn gió. Cậu nhìn lên trên, thấy cánh cửa mình vừa tiến vào đang từ từ khép lại, đóng kín.
"Nơi quái quỷ gì đây." Cậu lại nhìn xuống dưới.
Mặt đất bạt ngàn trải rộng đến tận chân trời, nhìn không thấy đâu là bờ đâu là bến. Ở nơi tầm mắt có thể đạt đến, tất cả đều hoang tàn, một đống hoang tàn màu trắng xám.
Phía bên dưới cậu là một thành phố lớn, rộng đến nỗi đứng trên cao cũng không thể nhìn được hết. Chỉ có điều, hơn 90% kiến trúc nơi đây đã bị sụp đổ, nhìn từ xa chẳng khác nào một đống rác to lớn. Mà cũng giống như là một khu mộ khổng lồ vậy. Tĩnh mịch, khô héo, im lìm không một tiếng động.
"Ngay cả chim chóc côn trùng này nọ cũng không có sao?" Lâm Thịnh khẽ cau mày, ngoại trừ cơn gió lạnh đến thấu xương thì trong thành phố này không có bất kỳ âm thanh của sự sống nào. Bong bóng mà cậu ngồi dần dần hạ xuống, đáp lên trên đỉnh nhọn của một tòa nhà.