Từng đám quái nhân liên tục vỡ tan, hóa thành vô số điểm sáng rồi biến mất.
Những sợi tơ đen giống như mạng nhện, chi chít bay về phía Lâm Thịnh, nhanh chóng tràn vào lồng ngực theo động tác của cậu.
Sắc mặt của Lâm Thịnh không hề thay đổi, động tác cũng rất nhanh. Cậu tùy ý vung chưởng và nắm đấm, bay lượn giữa đám quái nhân. Mỗi một chiêu của cậu đều có vẻ bình thường, không có gì đặc biệt. Thế nhưng khi kết hợp chúng lại với nhau, người ta lại có cảm giác quá xuất sắc vì tính chính xác, hiệu suất cao và không lãng phí chút sức mạnh nào.
Vào lúc Lâm Thịnh không ngừng giết chết quái nhân đang nhào đến, ở cách đó nghìn mét, trên cây cầu bắc qua sông lớn có một người đàn ông cao gầy mặc áo khoác màu xám, trên đầu có đội mũ, chầm chậm rút điếu thuốc trong miệng ra, nhìn về hướng Lâm Thịnh đang đứng.
"Thú vị... Một con sâu nhỏ lại có thể đánh tan ảnh hồn." Khóe miệng của người đàn ông cong lên, lộ ra cái răng nanh đen kịt.