Trong hồ linh hồn.
Lâm Thịnh lẳng lặng đứng tại chỗ, không nói gì.
Một lúc rất lâu sau, cậu mới trầm giọng lên tiếng: "Nói gì đi chứ, vừa rồi hình như anh đâu có bị Gunan đánh trúng?"
"…"
"Hay là ở nhà anh vốn đã mỏng manh như thế rồi?" Lâm Thịnh nhìn về một hướng khác bên trong hồ nước, ở đó có một người đàn ông đẹp trai đang lẳng lặng nằm.
"Đừng làm phiền tôi, bây giờ tôi đã chết rồi." Vua Bóng Đêm nhắm hai mắt, mở miệng nói.
"Deas, anh không thể giống cá muối* như vậy được, bây giờ tôi cần anh!" Lâm Thịnh nghiêm túc nói.
(*) "Cá muối" là danh từ dùng để chỉ những người lười biếng và không có chí cầu tiến.
"Người cậu cần không phải là tôi, mà là Cardura. Tôi đã chết rồi, cậu đừng nói chuyện với tôi nữa." Lần này thậm chí môi của Vua Bóng Đêm cũng không chuyển động, nhưng dù ngậm miệng thì âm thanh vẫn truyền ra.
"Anh nghĩ rằng tôi cực khổ đưa anh ra khỏi thành Hắc Vũ là để anh cá kiếm như vậy sao?" Lâm Thịnh thật cạn lời.