"Liệt Đẳng Sử… Mạnh thật đấy!" Lâm Thịnh thầm cảm thán.
Vừa rồi, khi cậu đánh nhau với Tọa Thiên Sứ Gunan, mỗi chiêu hầu như đều vượt hẳn qua sức mạnh toàn lực của Lục Dực.
Nói cách khác, chỉ cần bọn họ muốn thì chỉ một ý nghĩ thoáng qua thôi cũng có thể khiến cường giả cấp cao nhất của Lực Dực phải đối phó chật vật, bất kỳ lúc nào cũng có thể mất mạng. Cấp độ này đã vượt xa Lục Dực, đạt đến một cảnh giới hoàn toàn mới.
"Khi không khống chế bản năng thiên phú, cho dù mình chưa triển khai hết toàn bộ năng lực thiên phú thì nhiều nhất mình cũng chỉ chịu đựng được mười giây…"
Lâm Thịnh tính toán thời gian, quyết định cho Gunan một đòn cuối cùng.
"Vĩnh biệt, Tọa Thiên Sứ của Tháp Thiên Đường."
Cậu giơ tay về phía đầu rồng ở giữa không trung, nhẹ nhàng nắm chặt lại.
"Có phải mày đang hiểu lầm về Liệt Đẳng Sử không?"
Bỗng nhiên, một âm thanh bình tĩnh vang ra từ đầu rồng.
Vù…