Sương mù dày đặc đen kịt giống như khói đen bốc lên ngùn ngụt của đám cháy.
Cô gái tóc dài màu trắng bên cạnh Vua Bóng Đêm khó chịu rên rỉ một tiếng, cả người bủn rủn, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Nhưng một cánh tay của Vua Bóng Đêm lập tức quấn lấy vòng eo của cô gái nọ, vững vàng ôm vào trong lòng.
"Không sao chứ." Lâm Thịnh trong cơ thể của Vua Bóng Đêm trầm giọng hỏi.
Bên trong Thánh điện trống trải lạnh lẽo, lúc này cũng chỉ có hai người ở đây.
Cardura cố nén cảm giác đau đớn còn sót lại, khó khăn lắm mới chống đỡ được.
"Cũng tạm..."
Lâm Thịnh gật đầu rồi buông Cardura ra, xoay người đi xuống bục cầu nguyện.
Rời khỏi Thánh điện, cậu ngửa đầu nhìn mặt trăng hình lưỡi liềm trên bầu trời.
"Xem ra trước đó chỉ là món khai vị, cuối cùng thì lần này cũng có một kẻ thật sự đáng gờm."
Cậu có thể cảm nhận được huyết mạch trong cơ thể mình đang sôi trào.