Lâm Thịnh cúi người, nhặt một hòn đá từ dưới đất lên. Vừa mới ngẩng lên đã nhìn thấy đôi mắt đong đầy sắc tím của Vua Bóng Đêm đang từ từ phát ra một thứ ánh sáng tím mờ nhạt, từ đồng tử chảy ra một dòng vật chất màu sáng bạc.
Tách!
Động tác của cậu cứng ngắc, Thánh quang khắp người sôi lên sùng sục hòng ngăn lại. Nhưng so với sức mạnh khổng lồ bắn vọt qua khoảng cách kia, sức mạnh Thánh lực bên trong người Lâm Thịnh yếu đến mức đáng thương, sức mạnh ấy chỉ duy trì được trong hai giây liền vỡ vụn. Sau đó, trước mặt cậu lại là một màu đen quen thuộc.
Cậu lại chết một lần nữa.
…
"A a a."
Lâm Thịnh mở to mắt, nằm bất động trên giường.
"Mình thật là ngốc." Bộ mặt cậu nhăn nhó cực kỳ khó coi, tự cảm thấy bản thân mình giống y hệt một thằng ngốc.