"Ông nợ tôi một lần!"
Cardura từ từ đi đến bên cạnh Yering, ngồi xổm xuống rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vết đạn ở lồng ngực cô bé.
Từng luồng năng lượng linh hồn và sinh mệnh vô hình chầm chậm chảy vào trong cơ thể của Yering tựa như một dòng nước êm dịu.
"Tôi nói trước, tôi không biết cứu người đâu. Đứa trẻ này một khi được tôi cứu thì cơ thể cũng bị sức mạnh của tôi làm cho biến dị và bị nhiễm cái mà ông gọi là 'hơi thở tà ác' đấy."
"Vì sao cậu lại ở đây?" Vua Thép bình tĩnh hỏi.
"Điện chủ bảo tôi đi theo ông. Nhìn đi, quả nhiên ông lại phạm sai lầm rồi thấy chưa." Cardura mỉm cười, nói.
"Nhưng mà cũng không sao, bây giờ ông đâu còn một mình lẻ loi như trước đây nữa, có phạm lỗi thì cũng có chúng tôi gánh giúp rồi."
"…" Vua Thép nói không nên lời, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cảm xúc khó tả.
"Nhớ là ông nợ tôi một lần nhé." Cardura rút tay về, đứng dậy xoay người rời đi.