"Người anh em! Đừng đi vội, có muốn đổi một chỗ khác luyện tập không? Cậu chơi kiếm không tệ đó, ngay cả bà cô Trần Hoan cũng bị cậu đánh bại. Đại cao thủ nha!"
Anh chàng này vừa đến gần đã có mùi nước hoa nồng nặc.
Anh ta cao hơn Lâm Thịnh một chút, dáng người cao to, giọng nói ồm ồm nhưng khẩu âm đặc sệt của Tịch Lâm lại mang đến cho người ta cảm giác là lạ.
Dân ở Tịch Lâm chủ yếu là người da vàng, tuy nhiên bọn họ lại trắng hơn rất nhiều so với người da vàng sống ở kiếp trước của Lâm Thịnh.
Hơn nữa, người da đen và người da trắng ở đây cũng không bị phân biệt chủng tộc nghiêm trọng giống như ở kiếp trước.
Những người da trắng cũng chỉ hơi trắng hơn người da vàng một chút mà thôi.
Ở bến cảng thành phố Hoài Sa này, người da trắng ngoại quốc cũng không hiếm thấy, phần lớn họ đến từ nước Lý Ân Liệt bên kia đại dương. Đó là khu vực phát triển nhất trên thế giới.
Lâm Thịnh quay sang quan sát kĩ lưỡng anh chàng đã gọi mình lại.
Đây là một người da trắng tóc vàng, trên mũi xỏ một cái khuyên màu vàng, trên người có xăm hình hổ màu xanh, nửa thân trên để trần, nửa thân dưới mặc một chiếc quần lửng màu xám rộng rãi.
"Chào cậu, tôi tên là Russell, quản lý của trung tâm Cương Lân. Tôi đã xem trận đấu lúc nãy, đánh rất hay!"
"Russell?" Lâm Thịnh ngây người, cái tên này khá hay: "Tôi tên là Lâm Thịnh, anh nói anh là quản lý của trung tâm Cương Lân?"
"Đừng nói chuyện ở đây, đi theo tôi!" Russell kéo Lâm Thịnh xoay người chạy đi.
Hai người đi nhanh, rẽ qua một góc phố đến một trung tâm kiếm thuật khác.
Đây cũng là một trong hai trung tâm mà trước đó Lâm Thịnh đã tìm hiểu trước đó, đều là nơi có hội phí rất đắt.
Bên ngoài trung tâm được trang trí giống như khách sạn sang trọng, nguy nga lộng lẫy, hai bên cửa còn đặt hai con sư tử đen.
Bên trong thứ gì cũng đều là hình tròn, đèn lớn hình tròn, đại sảnh hình tròn, cột nhà hình tròn, quầy tiếp tân hình tròn, còn có cô gái lễ tân mặt tròn...
Russell kéo Lâm Thịnh đi thẳng lên tầng hai.
Sau khi đến nơi, hai người nhanh chóng đi vào một gian phòng học kiếm thuật rộng rãi mà hoa lệ.
Hai kiếm thủ mặc áo giáp bảo vệ, đội mũ giáp đang đấu kiếm với nhau.
"Madiel, Hạ Nhân! Mau đến đây, tôi mang về một cao thủ này!" Russell vừa bước vào cửa đã gọi ầm lên.
"Mười phút trước, anh chàng này đã đánh cho bà cô chân dài của Đằng Trùng ở bên cạnh phát khóc đấy!" Russell nhanh chóng khua môi múa mép, khoa trương câu chuyện để gây chú ý.
"Cái gì?"
Hai kiếm thủ nghe vậy đều dừng động tác lại, nghiêng đầu nhìn sang.
Hai người này, một người là cậu thanh niên da đen, người kia hình như là một cô gái người lai.
Russell chỉ vào người da đen, nói: "Madiel, quản lý cấp cao nhất của trung tâm."
Sau đó anh ta lại chỉ vào cô gái lai: "Hạ Nhân, thầy dụng cụ cấp cao của trung tâm. À đúng rồi, cô ấy là con lai, mang hai dòng máu Tịch Lâm và Ngải Âu."
Sau cùng anh ta lại chỉ vào Lâm Thịnh.
"Lâm Thịnh, cao thủ đánh cho Trần Hoan phát khóc!"
Lâm Thịnh không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn không gian bên trong phòng học.
Căn phòng này chẳng khác gì phòng vũ đạo, trên sàn trải thảm dày cao cấp, nhìn có vẻ không giống thảm trải sàn mà giống đá cẩm thạch màu đen có hoa văn đắt tiền hơn.
Bên trái là một tấm gương lớn sát đất thuận tiện cho kiếm thủ tập luyện và chỉnh sửa động tác.
Trong góc có các ngăn tủ âm tường, bên trong bày từng bộ áo giáp và mũ sắt bằng kim loại, vừa nhìn đã biết là có giá trị không nhỏ.
Trên giá vũ khí còn treo các loại đao kiếm đủ loại dài ngắn khác nhau.
"Thấy sao? Điều kiện ở đây tốt hơn bên kia nhiều!" Russell cười hì hì hai tiếng: "Bên này chẳng thiếu thứ gì, chỉ thiếu cao thủ. Có hứng thú gia nhập không?"
Lâm Thịnh mơ hồ nhìn anh ta với vẻ mặt khó hiểu.
"Vậy là ý gì?"
"Một nghìn một tháng, cậu đến hướng dẫn ít nhất năm lần, tính ra là hai trăm một lần, không vấn đề gì chứ? Trần Hoan không được trả mức giá này đâu." Russell ra giá.
Người da đen tên Madiel kia cũng vừa cười vừa bước tới, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
"Chào anh bạn. Câu lạc bộ nhỏ này là do ba người chúng tôi góp tiền lập ra, mục đích dùng để giao lưu về kiếm thuật Nạp Khê cùng với các môn pháp võ thuật cổ đại khác."
"Madiel rất lợi hại, một mình cậu ấy có thể chấp cả ba người chúng ta đấy." Russell nói bằng giọng tán thưởng vô cùng khoa trương.
"Đến mức đó sao? Tôi chỉ là người mới học..." Lâm Thịnh hơi ngạc nhiên, sau đó lại bình tĩnh trở lại.
"Người mới học? Thế có hề gì, người mới học có thể đánh tới nỗi Trần Hoan phải khóc thì lại càng phải giữ lấy!" Madiel cười híp mắt nói.
Cô gái tên Hạ Nhân kia cũng cởi bỏ mũ giáp, tiến lại gần. Cô không nói gì mà chỉ quan sát Lâm Thịnh.
"Nếu tôi gia nhập vào đây thì phải làm gì?" Lâm Thịnh lại hỏi một câu.
"Một tháng năm lần cậu đến đây giảng cho chúng tôi về kiếm thuật Nạp Khê là được. Phí huấn luyện cho mỗi lần là hai trăm tệ." Russell giải thích: "Bên chúng tôi khác với câu lạc bộ kiếm thuật Đằng Trùng, không mở rộng ra bên ngoài mà chỉ thu nhận hội viên đặc biệt."
"Nói trắng ra, là chỉ có ba chúng tôi cần hướng dẫn luyện tập." Madiel bổ sung thêm.
"Vậy người hướng dẫn trước đó của các anh đâu?" Lâm Thịnh không hiểu.
Nơi này trang trí hoa lệ, tiền lương không ít, hẳn phải sớm có người tới ứng tuyển mới đúng, sao lại không thấy ai?
"Bị bên câu lạc bộ kiếm thuật Đằng Trùng đánh cho chạy mất rồi." Vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt Russell trầm xuống.
"Được rồi, không nói những chuyện này nữa, đến đây luyện đi!" Cậu ta nhanh chóng kéo Lâm Thịnh đi chuẩn bị áo bảo vệ và mũ giáp.
Hai phút sau...
Ba người hổn hể thở không ra hơi, đứng đối diện Lâm Thịnh.
Bọn họ đều đã mặc đồ đầy đủ, trong tay cầm kiếm chữ thập, chỉ là tư thế của cả ba người đều hơi gượng gạo, không được tự nhiên lắm.
Russell và Madiel vừa ôm ngực vừa thở, Hạ Nhân giữ chặt đùi phải không nhúc nhích.
"Tuyệt vời!" Đây là câu nói đầu tiên của Hạ Nhân suốt từ đầu đến giờ.
"Mau ở lại đây, trả anh một nghìn rưỡi!" Madiel vỗ đùi lớn tiếng nói.
Lâm Thịnh nhìn vào ba đôi mắt hừng hực khao khát ở phía đối diện, bỗng chốc cảm thấy hơi ngỡ ngàng.
...
Buổi tối trở về nhà, Lâm Thịnh vẫn còn mơ mơ hồ hồ.
Chẳng hiểu sao cậu đột nhiên bị đuổi khỏi câu lạc bộ kiếm thuật Đằng Trùng, sau đó lại ù ù cạc cạc bị kéo vào trung tâm Cương Lân.
Một trung tâm mà bên trong tổng cộng chỉ có ba thành viên chính thức.
Cảm giác giống như đang nằm mơ không có lấy nửa phần chân thực.
Trên bàn ăn trong bếp, ông Lâm Chu Niên bưng chén cơm, ngước mắt lên nhìn Lâm Thịnh đang ngồi ở phía đối diện.
"Dạo này con sao rồi? Thành tích không tụt hạng đấy chứ?" Ông gắp một miếng đậu phụ khô xào thịt bỏ vào trong bát của mình rồi ngồi yên chờ Lâm Thịnh trả lời.
"Vẫn bình thường, như cũ thôi." Lâm Thịnh lấy lại tinh thần, đáp.
"Tình hình ông nội cũng ổn định lại rồi, nhưng vẫn cần thay phiên đến chăm sóc. Bên này con phải tự lo cho bản thân mình thôi, hiện giờ ba mẹ chẳng thể cùng lúc chăm lo được nhiều cho con." Lâm Chu Niên thở dài nói.
"Con biết rồi." Lâm Thịnh gật đầu.
"Lúc nãy lên tầng, nghe dì Trương tầng dưới nói, gần đây giá thịt bò tăng mạnh..."
Mẹ Cố Uyển Thu lại bắt đầu chủ đề cơm áo gạo tiền hằng ngày, chỗ nào đang có sự kiện khuyến mãi, chỗ nào có thay đổi gì dù là nhỏ nhất, bà cũng có thể nghe ngóng thăm dò được từ hàng xóm láng giềng.
Rõ ràng mỗi ngày bà đều phải đến trường mầm non làm việc, thời gian ở nhà cũng không nhiều.
Lâm Chu Niên thỉnh thoảng xen vào thảo luận cùng bà.
Lâm Thịnh chỉ ngồi bên cạnh trầm ngâm lắng nghe.
Cơm nước xong xuôi cậu chủ động rửa bát, sau khi dọn dẹp sạch sẽ thì nhanh chóng rửa mặt súc miệng trở về phòng ngủ.
Cậu vô cùng nóng lòng sốt ruột muốn nhanh chóng tiến vào trong giấc mơ, thăm dò xem trong thành Hắc Vũ thần bí kia có bí mật gì.
Lần trước giết chết tên kiếm sĩ thối rữa đó rồi thu được ký ức không trọn vẹn khiến Lâm Thịnh vô cùng mong đợi vào lần này.