Sau khi đảo mắt nhìn hết cả ba người mấy lượt, Lâm Thịnh đang chuẩn bị thu hồi ánh mắt thì…
"Cậu nghĩ cái gì mà lại nhìn chúng tôi kiểu đó? Đâu phải chúng tôi lấy đâu? Lỡ như là người ngoài thì sao?" Người bạn cùng phòng thứ ba là một cậu cao kều, đầu nhuộm xanh nhuộm đỏ đột nhiên khó chịu lên tiếng.
Lâm Thịnh không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn cậu ta thêm lần nữa.
"Còn nhìn à!" Cậu cao kều bị Lâm Thịnh quét mắt nhìn qua thì rõ ràng cảm thấy bối rối.
Cậu ta đang chột dạ. Tiền đúng là do cậu ta lấy nhưng bị ánh mắt sắc bén của Lâm Thịnh liếc qua liếc lại như vậy, cậu ta có cảm giác cả người rất mất tự nhiên. Lâm Thịnh bình tĩnh thu ánh mắt lại.
"Không ai thừa nhận, vậy thì ba người các cậu chia đều ra đền lại cho tôi. Mỗi người bảy mươi đồng." Cậu ung dung nói.
"Dựa vào cái gì chứ!"
"Lâm Thịnh, đầu cậu bị úng nước hả!"
"Cậu là cái thá gì chứ? Còn muốn chúng tôi chia đều ra hay sao?"
Cả ba người đều lập tức bùng nổ.
Két...