"Sao giờ này Trầm Trầm vẫn chưa về? Trễ vậy rồi mà vẫn chưa về ăn cơm."
Bà Cố Uyển Thu đặt đĩa sườn xào lên bàn, liếc nhìn Lâm Chu Niên đang đọc báo.
"Ông không thèm quan tâm con trai ông luôn hả? Ông già chết tiệt, chẳng khi nào khiến người ta an tâm được hết!"
Lâm Chu Niên kêu oan: "Không phải nó để lại giấy nhắn rồi à? Bây giờ thằng nhóc này ai nói cũng không nghe, thích đi thì đi, thích về thì về, coi cái nhà này như là khách sạn vậy!"
Lâm Hiểu nhìn sắc trời bên ngoài, giờ cũng là giữa trưa. Trong tình trạng internet bị cắt đứt như hiện nay, nếu muốn tìm hiểu tin tức thì cách duy nhất là đọc báo
Mà báo chí lại là thứ mà Lydum kiểm soát tốt nhất. Vì vậy những thứ bọn họ thấy chỉ là những tin tức mà Lydum muốn cho họ biết.
"Cuộc sống như vậy, chừng nào mới có thể kết thúc…" Lâm Hiểu thở dài.