Từ trong giấc mộng đi ra, đôi tay Lâm Thịnh vẫn còn run rẩy. Cậu bật dậy, ngồi cạnh mép giường, đôi tay giống như bị chuột rút, run lên từng hồi mà không thể nào khống chế nổi. Trong lồng ngực của cậu dường như có thứ gì đó đang tồn tại, đang dần dần phình to, đè nén, giống như một quả bóng bay có thể nổ bụp bất cứ lúc nào.
Hít...
Lâm Thịnh hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra mấy lần.
Cũng không biết cậu học được mẹo vặt giúp điều chỉnh cảm xúc này từ đâu. Nhưng hiệu quả tốt ngoài mong đợi.
Tiếp tục hít thở sâu thêm mấy lần, cảm xúc của cậu cũng ổn định được đôi chút, tay cũng không còn run rẩy nữa.
"Hấp thu mảnh linh hồn này, đúng là hơi khó tiêu hoá."