Bụp... Bụp bụp... Bùm...
Ngoài cửa sổ liên tục vang lên những tiếng vang nhỏ vụn không theo quy luật nào, hình như là xuất phát từ một nơi rất xa.
"Tiếng gì vậy?" Trên giường, Lâm Thịnh mơ mơ màng màng mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Bên ngoài trời vẫn còn tối, một vầng trăng khuyết lẳng lặng tỏa ánh sáng dìu dịu. Bên cạnh vầng trăng ấy còn có một ngôi sao sáng ngời màu đỏ nhạt, cũng tỏa ra ánh sao lấp lánh.
Lâm Thịnh thở ra một hơi, thấy hơi khát nước bèn vén chăn lên, ngồi dậy rồi đưa tay sờ tìm cốc giữ nhiệt trên tủ đầu giường. Cầm cốc giữ nhiệt lên, cậu lắc khẽ, bên trong trống rỗng không có chút nước nào.
Chẳng còn cách nào, Lâm Thịnh đành phải bước xuống giường, cầm cốc đi về phía cửa phòng. Cánh cửa lạch cạch mở ra, âm thanh bên ngoài lại càng rõ ràng hơn. Lâm Thịnh hơi nhíu mày, trong lòng chợt lóe lên ý nghĩ.