Trời tờ mờ sáng. Sau khi tiếng súng dừng lại được chừng mười phút, Đạo Linh và Quạ Đen dẫn Shad và hai nhân viên cảnh sát khác cùng tiến vào hội quán đã đổ nát.
"Cái này...!" Shad đi ngang qua mấy đống đổ nát của cánh cửa, cúi đầu nhìn độ dày của nó.
Cửa gỗ cứng rắn với độ dày chừng một gang bàn tay mà lại giống như miếng đậu hũ, vỡ thành trăm mảnh dưới đất, vương vãi bên trong bãi tập phía trước hội quán.
Lực phá hoại cỡ nào mới có thể... là pháo? Hay là lựu đạn?
"Không đúng, không có vết cháy nổ." Trong lòng Shad chấn động, không ngừng suy đoán.
Đạo Linh đi phía trước đã bước vào đại sảnh hội quán rồi. Ông ta chỉ có thể theo sát. Mấy người bước vào đại sảnh, đầu tiên là nhìn thấy Lâm Thịnh ngồi phía trước, sau đó mới nhìn sang thi thể khổng lồ của bọ ngựa nằm dưới đất.
"Chúc mừng mọi người đã chiến thắng." Vẻ mặt Lâm Thịnh bình thản, giọng nói trong trẻo hùng hồn, mơ hồ để lộ khí thế như có thể kiểm soát mọi thứ.