"Đi đi..." Hoài Ân bình tĩnh nói rồi nhanh chóng mở miệng con trai ra, đút vào đó một viên thuốc con nhộng nhỏ có chứa chất lỏng trong suốt. Đây là thứ thuốc quý dùng để tạm thời bảo toàn tính mạng ông từng lấy được. Bây giờ dùng trên người con trai mình thật sự rất thích hợp.
Thực ra, trong lòng ông đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rằng hôm nay sẽ phải bỏ mạng ở chốn này. Lũ quái vật và cả những kẻ phản bội kia chắc chắn sẽ không tha cho ông. Ông đã bị cô lập hoàn toàn, mất đi toàn bộ sức mạnh... Thế nhưng còn Saru... Saru còn trẻ như thế, nó không nên chết ở đây... Nó vẫn còn những năm tháng tươi đẹp chưa kịp hưởng thụ, chưa kịp trải qua.
Sắc trời tối dần, màn đêm sắp buông xuống. Mặt trời ngoài kia đã ngả về tây, không khí nơi rừng núi này cũng ngày càng lạnh dần.
Hai người hộ vệ không dám làm gì, chỉ có thể cầm chắc khẩu súng lục trên tay, không ngừng đi tới đi lui, quan sát bốn phía, luôn luôn đề cao cảnh giác, đề phòng bị kẻ khác đánh lén.