"Chỉ vừa mới thiếp đi thôi sao...?"
Lâm Thịnh mở mắt ra, đầu óc cảm giác như còn chưa tỉnh hẳn.
"So với lần bị giết đầu tiên, bây giờ mình đã không còn bị di chứng nào cả... Chắc là nhờ hiệu quả của linh hồn mạnh mẽ."
Cậu lắc đầu, lúc này mới nhớ ra mình đang tham gia vào một buổi họp lớp. Từ sáng sớm đến tận bây giờ, cậu vẫn luôn tập trung minh tưởng, cố gắng tiêu hóa toàn bộ những ký ức hỗn loạn mới hấp thụ được trước đó. Ngồi minh tưởng quá nhiều khiến cho đầu óc cậu thấy hơi mệt mỏi, uể oải.
"Phải nghỉ ngơi một lúc đã..." Lâm Thịnh ngồi trên ghế sofa, thở hắt ra một hơi, nhìn mấy bạn chung lớp hồi tiểu học đang quây quần bên cạnh vừa nói chuyện vừa uống rượu.
Dưới ánh đèn trong KTV, không khí ồn ào, náo nhiệt. Tiếng nhạc xập xình, đập ùynh ùynh khiến người nghe không khỏi rung lên theo từng nhịp. Lâm Thịnh đảo mắt nhìn quanh một vòng, những người đến đây hôm nay đều là bạn học cũ đã từng chung lớp hồi tiểu học.