Ôi....
Lâm Thịnh cảm nhận được một lượng lớn ký ức hỗn loạn đang mạnh mẽ xâm nhập vào trong đầu cậu.
Không giống với tình huống trong hai giấc mơ lúc trước, lần hấp thụ ký ức này hoàn toàn vượt khỏi dự tính của cậu.
Hình ảnh vụn vặt, âm thanh hỗn loạn, hầu như không thể thấy một hình ảnh hay thông tin gì cụ thể. Những ký ức mà người kia sở hữu chẳng khác nào một cái thùng nhiên liệu bị lật đổ, rối rắm, lộn xộn, không thể phân biệt nổi cái nào ra với cái nào.
Ký ức hoàn chỉnh duy nhất còn lại là một dòng suy nghĩ mơ hồ. Dòng suy nghĩ ấy tựa như chấp niệm duy nhất mà người này vẫn luôn kiên trì giữ mãi trong lòng mình. Giống như giữa đại dương xanh thẳm mênh mông, không thấy bến bờ, duy chỉ có một hòn đảo bé nhỏ kiên cường bám trụ, không bị cơn sóng dữ nhấn chìm vào lòng biển. Là biểu trưng cho một trật tự cuối cùng còn sót lại.