Một khe hở...?
Lâm Thịnh tập trung tinh thần, tay giơ tấm khiên gỗ lên, người lùi lại phía sau một bước. Cậu chăm chú nhìn qua khe cửa và chờ đợi.
Thế nhưng, cậu chờ rất lâu mà vẫn không thấy thứ gì bước ra từ khe cửa tối đen như mực ấy, giống như vừa rồi chỉ là do cửa không khóa cẩn thận nên mới bị gió thổi bung ra mà thôi.
Lâm Thịnh chưa bao giờ tin vào thứ gọi là ngẫu nhiên, cánh cửa này sớm không mở muộn không mở, sao cứ nhất định phải đợi đến khi cậu tới gần mới mở ra một khe hở nhỏ cơ chứ?
Trong đó chắc chắn có vấn đề. Cậu chậm rãi chĩa mũi kiếm đâm vào khe cửa rồi nhẹ nhàng bẩy ra.
Két...
Cửa sắt từ từ mở rộng, để lộ căn phòng cổ đã mục nát ở bên trong. Nơi đây có kết cấu tương tự như nhà của Lâm Thịnh, có điều trên mặt đất bao phủ một lớp bụi mờ dày, khung ảnh lồng kính treo trên tường xộc xệch, thiếu cả một góc.